Tiêu hồn Hoa Nguyệt Dạ
Phan_7
"Trên thuyền?" Sắc mặt Hoa Nhiễm đỏ bừng, cúi đầu rúc vào người Nguyệt Vô Phong, đưa một ngón tay chọc chọc lồng ngực Nguyệt Vô Phong, "Một buổi tối?"
Trong đầu của nàng mơ tưởng viễn vong, những cảnh đó, càng thêm phong tình.
"Đúng vậy a, sẽ có chút khó chịu, chỉ có ta và ngươi."
"Tướng công, thật ra thì. . . . . . Thật ra thì như vậy không tốt, quá điên cuồng, mẹ ta nói, phải có chừng mực, quá độ đối với thân thể không tốt."
"Ha ha. . . . . ." Nguyệt Vô Phong rốt cuộc biết nàng hiểu sai ý, lớn tiếng bật cười, nhìn ánh mắt nghi hoặc của Hoa Nhiễm, hắn gần như cười đến nghẹn, hắn không có vạch trần, nhưng càng nắm tay của nàng thật chặt.
Đêm xuống, bọn hắn đến bến sông, lúc ngồi thuyền, Hoa Nhiễm đã hiểu tại sao Nguyệt Vô Phong cười lớn tiếng như vậy. Nàng hơi tức giận, xoay mặt không để ý tới hắn. Nguyệt Vô Phong dắt nàng vào thuyền, hắn cởi áo choàng của mình khoác lên, che kín trên người của nàng, "Gió lên rồi, có chút lạnh. Chúng ta vào đi thôi".
Hoa Nhiễm không chịu, chính là không chịu đi vào, thuyền chậm rãi chạy về phía trước, ánh đèn màu vàng bên bờ cũng từ từ bắt đầu mơ hồ trong tầm mắt của nàng, tóc hai người bọn họ trong gió xốc xếch, quấn lấy lẫn nhau, không khí càng mập mờ.
Nguyệt Vô Phong thấy nàng có chút quật cường, không khỏi vuốt nhẹ mặt của nàng, "Hoa hoa, tức giận sao ?"
"Hừ."
"Tại sao lại tức giận?"
"Hừ."
"Chẳng lẽ ngươi muốn ta ở chỗ này muốn ngươi?" Nguyệt Vô Phong thấy Hoa Nhiễm ngẩng đầu nhìn trời, chỉ tiếc bầu trời chỉ treo một trăng lưỡi liềm thảm đạm, không ánh sao rực rỡ, cũng không có cảnh đẹp đáng nhìn. Cảnh sắc trăng sáng, sao thưa như vậy lúc này cũng không phù hợp. Hắn nâng cằm của nàng, kéo mặt nàng nhìn mình.
"Ta. . . . . ." Hoa Nhiễm nhìn thấy trong ánh mắt Nguyệt Vô Phong mang theo nụ cười giảo hoạt, nhịp tim muốn rớt ra ngoài, tức giận cái gì cũng quên mất.
Nguyệt Vô Phong chỉ chỉ người chèo thuyền nói, "Loại chuyện riêng tư này không thể diễn cho những người khác nhìn".
". . . . . ."
"Ngoan, chúng ta đi vào, ở bên trong ấm áp, cũng có thể làm một chuyện xấu nhỏ nhỏ".
Nguyệt Vô Phong không để ý Hoa Nhiễm giãy giụa, kéo nàng vào trong khoang thuyền. Tiếng gió o o bị ngăn cản ở bên ngoài.
Mới vừa đi vào, Hoa Nhiễm bị Nguyệt Vô Phong kéo vào trong ngực, hắn cúi đầu hôn lên đôi môi quật cường của tiểu thê tử, đột nhiên trong đầu nhớ tới câu nói của Hoa Nhiễm, nàng cười hì hì nói với hắn, "Ta cho ngươi biết a, ta không nhận chân truyền của cha ta, cho nên ta không biết dụ dỗ ngươi a, cho nên ngươi sẽ tức giận".
Trong lòng Nguyệt Vô Phong âm thầm nói, bây giờ là ta ở dụ dỗ ngươi.
Hắn ôm nàng thật chặt, kịch liệt hôn nàng, môi lưỡi công chiếm thành trì của nàng, Hoa Nhiễm từ phản kháng đến phục tùng, thậm chí hai người quên mất hô hấp, tận tình hôn, đơn giản thương yêu lẫn nhau.
Phát giác thân thể mình có phản ứng, Nguyệt Vô Phong buông Hoa Nhiễm ra, cúi đầu nhìn thấy ánh mắt của Hoa Nhiễm lấp lánh, không khỏi hung ác nói, "Cho ta ngủ, ngày mai gặp cha mẹ ta".
Hoa Nhiễm chu miệng, "Ta chưa hôn đủ."
"Lại hôn thì hôn tới đây".
Chương 24:
Sáng sớm hôm sau.
Lúc trời còn mờ mờ, thuyền đã cặp bờ, Nguyệt Vô Phong thấy Hoa Nhiễm còn ngủ nướng, cũng không đánh thức nàng, ôm nàng vào một chiếc xe ngựa, khi xe ngựa đến cửa Nguyệt phủ, trời đã sáng hẳn, lúc Nguyệt Vô Phong ôm nàng xuống, vừa khéo Hoa Nhiễm tỉnh giấc.
Ánh mắt mông lung của Hoa Nhiễm nhìn chòng chọc Nguyệt Vô Phong một lúc lâu, ngay sau đó bừng tỉnh, oa oa kêu to, "Ngươi đến lúc nào, tại sao không nói với ta, ô ô, dáng vẻ của ta thế này làm sao gặp cha mẹ chồng tương lai của ta". Nàng kéo tay áo của hắn hỏi, "Tóc của ta có rối loạn không, mặt có bẩn không …… Trên mặt có nước miếng không …… Còn có. . . . . ."
"Loạn, bẩn, có". Nguyệt Vô Phong cố ý cố nén cười, cau mày.
"Vậy làm sao bây giờ ?" gương mặt Hoa Nhiễm nhăn nhó, "Này, ta không vào được rồi, đi tìm chỗ nào trang điểm một chút".
Khuôn mặt sa sầm của Nguyệt Vô Phong rốt cuộc giãn ra, tay của hắn sửa sang lại tóc cho Hoa Nhiễm một phen, hôn lên mặt của nàng một cái, "Ngươi rất đẹp, không cần lo lắng."
Hoa Nhiễm lúm đồng tiền như hoa, hận hận đạp Nguyệt Vô Phong một cước, "Cho ngươi gạt ta, hừ!"
Nguyệt Vô Phong đang muốn hung hăng vân vê mặt Hoa Nhiễm, lúc này cửa chính Nguyệt phủ tự động mở ra, quản gia Nguyệt phủ nhìn thấy Nguyệt Vô Phong, mặt hưng phấn, "Thiếu gia, ngài trở về, ta lập tức đi bẩm báo lão gia và phu nhân."
Nguyệt Vô Phong ôm thắt lưng Hoa Nhiễm, nhẹ giọng dụ dỗ nói, "Không cần khẩn trương, cha mẹ của ta, cũng chỉ hai con mắt, một cái miệng, không cần phải sợ."
Hoa Nhiễm hít sâu hai cái, cuối cùng tỉnh táo lại.
Nhưng sau khi bọn họ vào đại sảnh, mới phát hiện hôm nay xuất hiện một chuyện rất trùng hợp.
Nguyệt mẫu và Nguyệt phụ đang ngồi trên ghế bát tiên trong đại sảnh uống trà, bên cạnh bọn họ có một cô gái mặc y phục màu hồng, đang mím môi cười đùa với bọn họ.
Nguyệt mẫu nhìn thấy Nguyệt Vô Phong trở về, trên mặt vui thích, tươi cười xúc động không lời nào có thể diễn tả được, "Vô Phong, mau đến nhìn xem, vị này là Tâm Hương, mẹ thay ngươi chọn vị hôn thê, các ngươi cũng biết nhau . . . . . ." Nhìn thấy vẻ mặt của Nguyệt Vô Phong càng lúc càng xanh mét, bà nhìn thấy sau lưng Nguyệt Vô Phong có một nữ hài tử đang ẩn nấp, nàng bị Nguyệt Vô Phong từ phía sau lôi ra ngoài, sắc mặt có chút tái nhợt.
Hoa Nhiễm cảm giác lúc Nguyệt mẫu nhìn thấy nàng, trong ánh mắt lóe lên một tia không vui, nhưng nàng vẫn mở miệng nói, "Chào bá mẫu".
Nguyệt mẫu tùy ý gật đầu, "Vô Phong, nha đầu này ngươi thay trong nhà chọn lựa sao?"
"Mẹ, nữ nhân này là thê tử ta đã bái đường kết tóc". Nguyệt Vô Phong trầm giọng, gằn từng chữ vô cùng kiên quyết.
"Tiểu tử khốn kiếp, chuyện kết hôn lớn như vậy, tại sao ngay cả ta cũng không biết." Nguyệt phụ vỗ mạnh xuống bàn, trong mắt tức giận.
Trong lòng Hoa Nhiễm ủy khuất, trong nháy mắt, nàng xoay người muốn đi, lại bị Nguyệt Vô Phong nắm chặt, hắn ôm nàng thật chặt vào trong ngực của mình, an ủi nàng, "Ngươi là thê tử của ta, trừ ngươi ra, ta không cần ai".
Tâm Hương đứng lên, trang phục xinh đẹp, trang dung xinh đẹp, chầm chậm bước ung dung, trên mặt của nàng mang theo nụ cười dịu dàng, dịu dàng nói, "Vô Phong, ngươi đã về".
Mặt Hoa Nhiễm chôn trong ngực Nguyệt Vô Phong, nghe giọng nói như thế, chỉ cảm thấy một luồng căm tức tăng lên, Vô Phong, Vô Phong, gọi thật là thân mật, nàng ra sức véo cánh tay Nguyệt Vô Phong.
Nguyệt Vô Phong cười có chút bất đắc dĩ, cái vật nhỏ trong ngực bây giờ đang ghen, hay là đang tức giận, dù sao phải mất rất nhiều thời gian để trấn an cái vật nhỏ này.
Hắn nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tâm Hương, "Là rất lâu không gặp, đến nhà ta bái phỏng cha mẹ của ta sao? Đúng rồi, vị này là thê tử mới vừa vào cửa của ta". Nguyệt Vô Phong kéo Hoa Nhiễm ra, "Gọi là Hoa Nhiễm, có phải rất đáng yêu hay không".
Trong mắt Tâm Hương chợt lóe lên thất vọng, nụ cười trên mặt không mất, liếc mắt nhìn Hoa Nhiễm một cái, nụ cười càng tăng, "Rất đáng yêu, Hoa Nhiễm, chào ngươi".
Hoa Nhiễm biết dưới tình huống này, không thể thất lễ, "Xin chào, Tâm Hương".
Tâm Hương xoay người lễ phép nói với Nguyệt mẫu, "Bá mẫu, ta về trước đây. Lần sau trở lại thăm ngài".
"Chuyện này sao phải, vừa mới tới tại sao lại đi đâu rồi, Vô Phong. . . . . ."
Nguyệt phụ kéo Nguyệt mẫu, nhỏ giọng nói, "Chuyện mấy đứa nhỏ, ngươi quan tâm vào làm gì?"
Sắc mặt Nguyệt mẫu có chút khó coi, nhưng ngậm miệng, nhìn Tâm Hương nói, "Ta sai người đưa ngươi về, đi đường cẩn thận, mấy ngày nữa chúng ta mang Vô Phong đi bái phỏng cha mẹ ngươi".
"Bá mẫu, gặp lại sau". Tâm Hương khẽ dập đầu rồi rời đi, lúc rời đi không ngờ nhìn Hoa Nhiễm cười nhẹ, đột nhiên Hoa Nhiễm tiêu tán địch ý đối nàng.
Sau khi Tâm Hương rời đi, trong phòng trở nên an tĩnh, đột nhiên Nguyệt phụ lớn tiếng quát, "Tiểu tử thúi, người trưởng thành, cũng không cần cha đúng không, chuyện thành thân lớn như vậy, cũng không về tới nói cho cha ngươi sao ?"
"Cha, ngài nói cái gì ? Chuyện đột nhiên xảy ra, cho nên ta thành hôn trước, hơn nữa không phải người vẫn tin tưởng ánh mắt con trai người sao? Con trai của người nhìn trúng cô nương nào, ta tin tưởng người cũng thích". Nguyệt Vô Phong nói chuyện cả buổi khiến Nguyệt phụ bật cười, ông ta vỗ tay nói, "Nói không sai".
Nguyệt mẫu không thuận theo, "Không được, Tâm Hương nói gì cũng phải vào cửa Nguyệt gia chúng ta". Nguyệt mẫu căn bản không nhìn đến Hoa Nhiễm, chỉ tức giận nhìn trượng phu của mình không đứng về phía mình.
"Theo như ngươi nói, không được tự ý làm chủ, bây giờ thì tốt rồi, xem ngươi làm sao giao phó với Tô gia".
"Ta sẽ không đi từ hôn, hôn sự cũng đã định rồi, chúng ta không thể cô phụ Tâm Hương, nếu không, ta thỏa hiệp một bước, Tâm Hương làm chánh thất, tiểu nữ này làm thiếp".
Hoa Nhiễm cảm giác thân thể mình đang phát run, nàng muốn lập tức chạy trốn, nhưng nàng không thể, nàng biết, nếu nàng không tranh thủ, nàng sẽ hối hận, nàng nhẹ giọng nói ra, "Nguyệt Vô Phong là tướng công của ta, ta sẽ không đồng ý".
Trong mắt Nguyệt Vô Phong hiện ra nụ cười, nhìn mẹ sắp nổi giận và vẻ mặt thưởng thức của cha, hắn ôm Hoa Nhiễm chặt vào trong ngực, "Mẹ, chuyện bên kia, ngài không đi hồi, ta đi, chuyện hôn sự kia ta không đồng ý. Ta về phòng nghỉ ngơi trước, chúng ta ngồi thuyền cả buổi tối, cũng mệt rồi".
Lúc hắn đi ra, còn phân phó một tiểu nha đầu, "Đến phòng bếp làm thức ăn, làm một phần món điểm tâm ngọt, đưa đến phòng ta".
Chương 25:
Hoa Nhiễm cũng nghiêm túc thỉnh an cha mẹ chồng tương lai, sau đó cùng Nguyệt Vô Phong đi ra ngoài. Đi ra khỏi tầm mắt của mọi người, tính tình của nàng bắt đầu bộc phát, nàng tức giận không kềm được, nhìn Nguyệt Vô Phong, "Nguyệt Vô Phong, tên khốn kiếp này, khốn kiếp vô sỉ, ta không muốn ngươi nữa".
Nguyệt Vô Phong nắm tay Hoa Nhiễm thật chặt, dịu dàng nói, "Hoa hoa, ngươi đang nói gì?"
Giọng nói của hắn mặc dù vô cùng dịu dàng, nhưng sự tức giận trong mắt hắn từ từ tăng lên, muốn thiêu chết người.
"Ta không muốn ngươi, hừ, ta điề nhà, dù sao ta ở lại cũng chỉ là một tiểu thiếp dư thừa!"
Nguyệt Vô Phong kéo Hoa Nhiễm vào trong phòng, vứt nàng trên giường. Thân thể của hắn đè lên, tay hắn giữ chặt hai tay của nàng đè trên đầu nàng, một tay khác cởi cúc áo của nàng.
Hoa Nhiễm nổi giận, "Ngươi làm gì đấy?"
Nguyệt Vô Phong giận quá thành cười, "Ngươi nói ta làm gì?"
"Bộ dạng ngươi không tốt. . . . . ." Nàng vừa muốn nói gì, tiếng gõ cửa đã vang lên bên ngoài.
Nguyệt Vô Phong kéo Hoa Nhiễm dậy, sửa sang lại xiêm y của nàng, "Ăn một chút trước, ăn cho no bụng".
Sau khi nha hoàn đem thức ăn đưa vào trong phòng, nhìn thấy ánh mắt không vui của Nguyệt Vô Phong, sau đó rất nhanh đóng cửa lui ra ngoài.
Nguyệt Vô Phong ôm Hoa Nhiễm đặt lên băng ngồi, Hoa Nhiễm cũng không khó chịu với hắn nữa, chỉ cúi đầu lặng lẽ nhét thức ăn vào trong miệng của mình, vô vị tẻ nhạt.
Nguyệt Vô Phong thấy Hoa Nhiễm ăn một ít rồi, liền cướp bát đũa trong tay nàng, nói, "Không cần ăn nữa".
"Tại sao?" Hoa Nhiễm nhìn chằm chằm hắn, dáng vẻ hùng hồn.
"Xem xem rốt cuộc ngươi muốn ta hay không !" Nguyệt Vô Phong nói xong, tiến lên ôm lấy nàng, một lần nữa ném nàng lên giường.
Dường như Hoa Nhiễm đột nhiên nghĩ đến cái gì, lạnh lùng chỉ vào Nguyệt Vô Phong nói, "Ngươi khôi phục nội lực?"
Nguyệt Vô Phong tà mị cười, cỡi bỏ áo khoác của mình, "Đã nhiều ngày rồi".
"Ô ô, ta lại không phát hiện, ngươi thật đúng là âm hiểm. Tại sao ngươi có thể, ngươi phải ăn một viên nữa. . . . . ."
Nguyệt Vô Phong nhanh chóng rút đi y phục của mình, không để ý Hoa Nhiễm phản kháng, cũng đem y phục trên người nàng rút đi, bọn họ rất nhanh trần như nhộng, tay Nguyệt Vô Phong nhẹ nhàng mơn trớn trên người nàng, trên mặt của hắn tức giận càng sâu, nàng vẫn chưa tin hắn? Hắn cười nhẹ nói, "Lần này không có lý do nói bất tiện nữa".
Ngón tay lướt qua cổ Hoa Nhiễm, sau lưng, chậm rãi trợt xuống, đến khe mông, trên người nàng, mỗi một đường cong đều vô cùng hấp dẫn, con ngươi Nguyệt Vô Phong dần dần trở nên đen nhanh, hắn nhìn thấy vẻ mặt Hoa Nhiễm như có kháng cự, trong lòng không vui, cúi đầu hôn lên môi nàng thật sâu.
Hoa Nhiễm đột nhiên không còn tức giận, có cái gì đó rất khó chịu, nàng giang hai cánh tay ôm hắn, phối hợp với hắn tiến lên hôn thật sâu.
Ánh mắt của Hoa Nhiễm và Nguyệt Vô Phong vẫn quấn lấy nhau, nhìn thẳng vào trong lòng của đối phương, không nói gì, rất nhiều trở ngại liền tiêu trừ. Tay Nguyệt Vô Phong lưu luyến trên da thịt mềm mại của nàng, không có quy tắc sủng ái bất kỳ chỗ nào, môi và lưỡi của hắn là công cụ tán tỉnh tốt nhất, lưỡi của hắn lượn quanh những nơi nhạy cảm của nàng, vành tai, xương quai, từng chút một hành hạ thần kinh của nàng.
Tay Nguyệt Vô Phong một đường đi xuống, ở khu tam giác của nàng bắt đầu vuốt ve, Hoa Nhiễm không ngừng rên rỉ, "Nguyệt Vô Phong. . . . . ."
Nguyệt Vô Phong tiếp tục trêu chọc nàng, ngón tay vuốt ve chỗ tư mật nàng, hang động khít khao như xử nữ, tay của hắn dò đường, xâm nhập một chút lại rút ra một chút, từ từ cảm thấy nơi đó nóng lên, cho đến khi trong lòng bàn tay dính đầy dịch nhờn của nàng chảy ra.
"Nguyệt Vô Phong, ngươi khốn kiếp, tại sao muốn như vậy. . . . . . Ô ô, thật khó chịu. . . . . ." Hoa Nhiễm không ngừng rên nhẹ, toàn thân sụp đổ nhanh chóng.
Giọng hắn khàn khàn, khắc chế dục vọng của mình, "Ngươi còn dám nói không muốn ta nữa không ?"
Hắn nửa nằm nghiêng bên cạnh của nàng, một tay chống đầu của mình, tay còn lại dừng ở cửa động ấm áp trắng nõn của nàng, nhẹ nhàng xâm nhập một tấc, nhẹ nhàng chà xát bốn vách ở cửa động.
"Ô ô. . . . . ." thân thể Hoa Nhiễm buông thả, trên mặt toàn là màu sắc động tình, rốt cuộc nàng không nhịn nổi dục vọng bị trêu chọc, giang hai tay ôm lấy Nguyệt Vô Phong thật chặt, "Cái tên xấu xa này, thật là thù dai".
Nàng mở hai chân ngồi trên người của Nguyệt Vô Phong, lúc này Nguyệt Vô Phong rút ngón tay mình ra, Hoa Nhiễm chỉ cảm thấy bên trong thân thể một hồi trống không. Cửa động ướt át không ngừng co rúc lại, dịch nhờn chảy ra, khát vọng gì đó.
Nàng nằm trên người của Nguyệt Vô Phong, bộ ngực mềm mại dán lên lồng ngực rắn chắc của Nguyệt Vô Phong, nàng cọ xát, dùng sức của mình cọ xát, Nguyệt Vô Phong nóng lên, bỗng chốc, chất lỏng xối vào giữa hai đùi Nguyệt Vô Phong, "Nguyệt Vô Phong, ngươi nhịn nữa, ta sẽ khi dễ ngươi rồi !"
Chương 26:
Lúc Hoa Nhiễm đang nói câu kia, thân thể Nguyệt Vô Phong đã tiến vào bên trong thân thể của nàng.
"A………" Hoa Nhiễm kêu nhỏ một tiếng, phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn.
Trải qua lần đầu tiên không hề thương tiếc tiến vào, lần này thuận lợi đi vào làm cho nàng thoải mái không ít, mặc dù cửa động khít khao vẫn có chút đau. Hoa Nhiễm không có nhiều kinh nghiệm, theo bản năng để cho mình tăng cường khoái cảm, nàng khẽ cúi người xuống, hai tay chống hai bên, tận tình phối hợp Nguyệt Vô Phong lắc lư thân thể của mình, Nguyệt Vô Phong nhìn mặt nàng đỏ thắm, đưa tay dùng sức kéo nàng vào trong ngực, tay của hắn vuốt ve lưng của nàng, trấn an qua mỗi tấc da thịt trắng như tuyết, môi lại một lần nữa hôn môi của nàng, thần trí Hoa Nhiễm tan rã, bên trong cuồng điên.
Đột nhiên nàng lại nghĩ tới cái gì, cắn cắn môi Nguyệt Vô Phong, "Tướng công, hiện tại có tính là ta ở trên ngươi không? Hắc hắc, trong truyền thuyết nữ trên nam dưới?"
Nguyệt Vô Phong đột nhiên đem lấy chính mình rút ra, bất chợt bị trống rỗng khiến Hoa Nhiễm có chút bất mãn nhìn hắn, Nguyệt Vô Phong lật người, liền đem Hoa Nhiễm đè phía dưới, xấu xa cười nói, "Loại chuyện như vậy hãy để cho ta chủ động mới tốt".
Hắn nắm eo nhỏ của nàng, lại một lần nữa tiến sâu vào, sau đó nhanh chóng ở trong cơ thể nàng rút ra, tiến vào, tiếng róc rách từ chỗ tư mật bọn họ tràn ra ngoài, kèm theo tiếng rên rỉ và tiếng vỗ tư mật, diễn ra ở trong phòng làm cho người ta mặt đỏ tim đập nhanh.
"Nguyệt Vô Phong. . . . . . Tư thế của ngươi có phải. . . . . . trong cung xuân đồ học được hay không ? A ……ừm ……." Hoa Nhiễm cảm thấy từng đợt từng đợt khoái cảm từ trong thân thể muốn nổ tung, móng tay của nàng cắm vào da thịt hắn.
"Xem ra ta dùng sức còn chưa đủ, ngươi còn dư thừa hơi sức nói chuyện !" Nguyệt Vô Phong càng mạnh mẽ tiến vào, tay của hắn cũng không nhàn rỗi, một tay xoa nắn hai điểm hồng trước ngực nàng, gò bồng đào rất tròn, rất xinh đẹp nhưng một bàn tay của hắn có thể bao trùm, hắn dùng hắn vết chai nhẹ nhàng vuốt ve điểm nhạy cảm này, khiến cho Hoa Nhiễm phát ra tiếng rên rỉ. Một cái tay khác chuyển đến chỗ kết hợp của bọn họ, nhẹ nhàng trêu chọc, khiến cho Hoa Nhiễm càng thêm buông lỏng mình.
Hắn ngẩng đầu nhìn vẻ mặt thẹn thùng của ái thê mình bởi vì mình chạm vào phía dưới, hắn thõa mãn mỉm cười, hung hăng đâm vào chỗ yếu ớt của nàng. . . . . .
Sau đó, Nguyệt Vô Phong thấm mồ hôi, ôm Hoa Nhiễm vào trong ngực, hôn lên vành tai của nàng, "Tập tranh kia hiệu quả thật đúng là không tệ, mấy tư thế lúc nảy, ngươi thích nhất cái nào?"
Hoa Nhiễm chui vào trong lồng ngực hắn, trên mặt đỏ bừng, nàng không đáp lời chỉ giả vờ như đã ngủ.
"Ai, Hoa Hoa, thể lực không tốt, nhanh như vậy đã mệt mỏi?"
Hoa Nhiễm dùng ngón tay trỏ đâm lồng ngực Nguyệt Vô Phong, có chút buồn buồn nói, "Thì ra, ngươi không phải là không giải được phong tình, ta thật nhìn lầm ngươi rồi".
Làm cho nàng thêm kinh ngạc chính là, Nguyệt Vô Phong không chỉ có Giải Phong tình, hơn nữa còn là Giải Phong tình vô cùng tốt, khi dục vọng nam nhân được phóng thích, giống như mãnh sư từ trong lồng giam được thả ra, càng không thể thu thập.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian